Những Câu Chuyện Một Dấu Duy Nhất (Sắc - Ngang - Huyền - Nặng)


QUYẾN LUYẾN VỚI KÝ ỨC


Nước lớn, sóng biếc lấp lánh trước nắng sớm. Khói lấp lấp xóm vắng. Tớ lấy tấm giấy có gấp nét nhớ, ngắm nghía nó, thấy ấm áp ký ức lúc mới chớm. Tớ thấy nhớ bé, nhớ lắm lắm....
Bé viết chúc Tết tớ, nét bút có chút bối rối. Bé muốn biết ý tớ với bé, bé có ý với tớ. Bé mến tớ lắm, nhớ tớ đến phát sốt. Tớ biết thế, tớ cố trốn tránh ánh mắt ấy. Bé níu kéo hết mức. Tớ biết phút thoáng chốc đắm đuối lúc mới lớn, bé mới lớp chín, tớ giống chú khó tính. Tớ nói tớ có gấu, bé biết tớ dối bé.
Cuối cấp, bé gói chút bánh nướng đến nói với tớ: "Bé sắp đến xóm khác, phố xá mới, bé thấy chới với, buốt giá lắm". Bé cố nén nước mắt, bé cứ lén lén ngó tớ, cố nhớ trán, tóc, dép, áo, dáng đứng với tiếng nói tớ. Bé ấp úng, chắc khó nói lắm. Bé muốn nói bé rất thích tớ, rất rất rất thích tớ. Bé khóc....
Gió lất phất, chiếc lá cuốn cuốn, mái tóc bé lướt thướt, nắng gấp gáp khuất bóng. Bé đứng đó với tớ, với nắng, gió, lá úa. Bé khóc hết nước mắt. Bé cất bước, dáng bé mất hút, trắng xóa. Tớ thấy nhói nhói, khóe mắt có chút xót xót.
Chắp vá cái bóng ký ức, tớ thấy tiếc nuối, muốn nói với bé mấy tiếng lúc ấy. Tớ biết tớ quyết đoán, chấm dứt sớm, tớ đúng. Tớ ước bé sống tốt.....
Tháng tháng vắng bóng tớ, bé có giấu kín phút yếu đuối, luyến nhớ thắm thiết?
Nhớ bé suốt kiếp.

                                                                                                                          - Thanh Phong -

YÊU THƯƠNG CHƯA PHÔI PHAI


Đêm trôi mênh mang, em nơi đâu hay chăng đêm buông lơi, tôi cô đơn nơi sương loang xa xa. Mây bơ vơ trôi lang thang, hoa mong manh cô liêu xanh xao ven sông. Ve kêu thê lương, không gian nơi đây mang bao dư âm khi xưa. Hương quen dâng lên tan theo cơn mưa ngang qua....
Tôi hay mơ, mơ em bên tôi, tôi bên em, hai ta bên nhau, thơ ngây tung tăng vui ca say sưa, tay trong tay, vai nghiêng vai, hoa thơm đua nhau chen hương quanh ta. Tôi ôm em trong tay, quên đi bao âu lo tranh đua hơn thua nhau, quên đi gian lao bao phen...Nhưng em không bên tôi. Em như trăng, tôi như sao. Em như mây trôi, tôi như sương giăng. Em luôn xem tôi như anh trai, không hơn. Tim đau theo cơn mơ....
Bao năm qua, tôi không sao quên em. Tâm tư chôn sâu trong tim, trang thư chưa trao tay ai. Câu yêu thương nghe sao xa xôi. Mong em yên vui, riêng tôi ôm bao tương tư trong đêm trăng treo mông lung. Hay cho câu khi yêu ai luôn vương mang đau thương, lo âu thêm lo âu.
Thương em không vơi.

                                                                                                                               - Thanh Phong -

ĐỜI NÀY VÌ TÌNH NÀNG


Trời chiều dần tàn, lòng buồn ngồi nhìn đường dài mờ mờ. Tình đời sầu càng sầu, lời nàng ngày nào mình cùng thề nguyền đời này bền lòng. Nào ngờ giờ nàng đường nàng, còn gì tình này....
Từ lần tình cờ nhìn nàng cười, lòng mình lùng bùng, lần mò tìm nhà nàng, dèm lòng ngày ngày, ngồi chờ nàng từ trường về, hòa vào dòng người. Nàng là người làm mình bồi hồi từ lần nhìn đầu đời. Dù gì...đời này là vì nàng, chờ nàng tròn đời này....
Mình thì nghèo, đầu bù xù, vừa lùn vừa cù lần, đồ thì bèo nhèo, tiền toàn nhờ người nhà. Còn nàng, nhà giàu rần rần, người người trầm trồ, loài Hồng, Quỳnh, Đào còn hờn vì nào bằng nàng, cần gì mình cùng đường về, ỳ xèo ngoài đường người tìm nàng, mình nào bằng, nàng nào cần.....
Thì thầm vài dòng cùng người mình từng chiều chiều cười đùa, vờn chuồn chuồn chuyền cành ngoài bờ rào, nhìn từng đàn cò mờ dần vào trời chiều, lời tình nồng nàn ùa về làm chiều tàn càng nhòa màu buồn sầu. Tình còn kề ngày ngày, mình ngồi nhìn thuyền chèo bồng bềnh, bàng hoàng, chần chừ ghì tình này vào lòng mà buồn sầu nào bì....
Chờ người đời đời.

                                                                                                                                   - Thanh Phong -
CHUYỆN ĐỊNH MỆNH NẶNG NHẸ



Nhẹ chuộng sự lượm thượm, lạc hậu, chậm chạp, bạt nhược, bộp chộp, lệ thuộc nội ngoại.
Dạo nọ, Nhẹ định bụng hẹn gặp Nặng bộc bạch một chuyện thật sự hệ trọng, đại sự tột bực, Nhẹ chặng Nặng lại, Nhẹ loạn nhịp đập, rạo rực, Nặng gợi mặt mộc gọn gọn, lạ lạ, đẹp tựa ruộng ngập mặn. giọng ngọt đặc biệt. Nặng chậm chậm khựng lại, Nhẹ ngượng nghịu, ngộ nhận cuộc hẹn thuận lợi.
Nặng lạnh nhạt, nạt nộ kịch liệt, Nhẹ gục mặt chịu trận, gạt giọt lệ mặn mặn đọng lại miệng, Nhẹ nghẹn nghẹn. Nặng mặc kệ Nhẹ, đoạn tuyệt. Nặng chạy bịch bịch, chạy được một đoạn Nặng chợt ngợ ngợ, vội khựng lại. Nặng sợ Nhẹ bực bội, lộn xộn, mượn rượu quậy quọ lại hại Nặng hoặc chập mạch bị bại liệt tội nghiệp. Nặng chột dạ, một tẹo, Nặng lội bộ lẹ lẹ, chạy ngược lại. Nặng sợ hệ lụy, sợ Nhẹ hận Nặng!

Nặng dặn Nhẹ lựa chọn sự học, buộc miệng bịa chuyện hẹn lại, đợi Nhẹ vực dậy sự nghiệp. Nặng bạc phận, định mệnh buộc Nặng phụ mẹ dọn dẹp tiệm, Nhẹ hận Nặng, Nặng chịu đựng được. Mặt Nặng gượng gạo tặng Nhẹ vật hẹn, vội tạm biệt Nhẹ, tạm biệt Nhẹ!

Nhẹ lượn lượn, loạng choạng nhặt nhạnh sự vụn vặt đọng lại, lặn lội cực nhọc học tập, hội nhập.... Nhẹ tạm mượn Nặng tạo động lực, chật vật đậu đại học, bận rộn vật lộn cuộc chộp giựt nhộn nhịp: gạo, việc, lợi lộc,...

Một dịp chạng vạng, Nặng gặp lại Nhẹ. Nặng loạng choạng, nhịp đập loạn xạ, Nhẹ tạo dựng sự nghiệp vượt trội, mập mạp, tự lực định đoạt mọi chuyện. Nhẹ một bụng một dạ đợi Nặng, một mực đợi Nặng. Nặng nghẹn lại, thẹn thẹn, trẹo miệng, bập bẹ, gật gật. Nặng nhận định: "Nặng hạn hẹp, phụ Nhẹ, phụ sự mộc mạc, đạm bạc, Phụ điện thoại xịn, phụ biệt thự đẹp, định mệnh đặt cuộc hẹn Nặng Nhẹ gặp mặt"
Cuộc hạnh ngộ buộc chặt nợ đẹp, Nặng Nặng Nhẹ Nhẹ tựa một.
Trọn vẹn dạ ngọc.
- Thanh Phong -

Comments

Post a Comment

Popular Posts