Suy Nghĩ Về Sự Thật?

SỰ THẬT LÀ GÌ?


          Sự thật là gì? Sự thật có phải là những gì mà chúng ta có thể thấy được, chạm vào và nói lên một chút về nó? Hay sự thật chẳng phải là gì hết ngoại trừ những gì đang thật sự diễn ra? Chúng ta đã nhiều lần đối mặt với sự thật hay chúng ta tự nghĩ rằng đó là sự thật của những gì mà chúng ta đang đối mặt? Và, trước hết, tại sao chúng ta lại muốn biết sự thật là gì? Những gì chúng ta cho rằng chúng không phải là sự thật? Nếu bạn nói dối tôi, và tôi biết điều đó. Khi ấy, bạn và câu chuyện của bạn là sự dối trá. Thế nhưng, đó cũng chính là sự thật, sự thật là bạn đã nói dối tôi, đó là sự thật của sự dối trá. Trước khi tôi biết bạn nói dối tôi, sự dối trá chưa xuất hiện. Khi tôi biết bạn nói dối tôi, sự thật liền xuất hiện. Sự dối trá là một điều gì đó của quá khứ, còn sự thật thì nằm ở hiện tại. Chúng ta nhớ về quá khứ và suy nghĩ về tương lai, nhưng cả hai hành động này nhất thiết phải xảy ra ở hiện tại. Chúng ta mang những gì đã héo úa từ quá khứ về hiện tại trong cố gắng mang lại sức sống cho chúng. Tuy vậy, chúng ta lại không thể tách rời mình khỏi hiện tại, và do đó, chúng ta cũng không thể tách mình khỏi sự thật của những gì mà chúng ta đang tương tác. Suy cho cùng, sự thật thật sự là gì? Sự thật chỉ đơn giản là có một người nào đó đang muốn biết sự thật là gì. Sự thật chỉ có vậy.

              Nếu chỉ dừng lại ở đây, có lẽ sẽ không thể khiến chúng ta cảm thấy thoải mái. Vậy, chúng ta có thể tiếp tục khảo sát thêm một chút nữa về những gì đang được nói đến. Vật lý học lượng tử nói với chúng ta rằng những gì chúng ta gọi là vật chất vốn dĩ chỉ là những nguyên tử đang chuyển động và các dòng năng lượng, chúng ta cũng là một tập hợp như thế - không hơn không kém. Chúng ta không thực sự hài lòng về câu trả lời này bởi vì chúng ta biết rằng bên trong chúng ta vẫn còn một sự diện diện khác nữa, đó chính là cái mà chúng ta gọi là “tôi”, là cái đang muốn biết sự thật đằng sau mọi vấn đề. Nhưng trước đó, chúng ta nên khảo sát xem với chữ “tôi”, chúng ta đang muốn ám chỉ đến điều gì. Khi nói: “Hãy nhìn tôi này!”, chúng ta đang muốn người nghe chú ý đến phần nào? Gương mặt? Không hẳn, đó là gương mặt của tôi chứ không phải tôi. Cơ thể? Không hẳn, đó là cơ thể của tôi chứ không phải tôi. Biểu cảm? Không hẳn, đó là cảm xúc và phong cách của tôi chứ không phải tôi. Những thứ “của tôi” là cái tôi có chứ không phải tôi. Vậy, sự thật thì tôi là gì? “Tôi” là tập hợp của tất cả những gì tôi có chăng? Tuy nhiên, chúng ta lại không dám chắc chúng ta thật sự có những gì, những gì thật sự thuộc về chúng ta? Hơn nữa, về phía những người xung quanh, chúng ta chỉ là một tập hợp của những gì mà họ có về chúng ta chứ không phải những gì chúng ta nghĩ rằng chúng ta có hoặc những gì chúng ta nghĩ họ phải có về chúng ta! Khi chúng ta nói: “Tôi buồn!”, cái gì buồn? Bộ phận nào trong cái tập hợp đó đang “buồn”, nhưng không đúng rồi, cả một tập hợp đó phải buồn thì mới gọi là “tôi buồn” chứ, nếu vậy thì thế nào là nỗi buồn của chân mày? Khi tìm hiểu sự thật về bản thân, chúng ta bắt đầu cảm thấy bối rối, thật khó để có thể chỉ ra cái mà chúng ta gọi là “tôi” chính xác đang nằm ở đâu trong một tập hợp bề bộn. Hay nó nằm ở trong não? “Tôi ở trong não của tôi” ư ?- Điều này nghe thật kỳ quặc! Chưa phải đã hết, nếu có ai đó bảo chúng ta rằng hãy tưởng tượng những gì mà chúng ta không thể tượng tượng được thì sao? Thế nào là những gì mà chúng ta không thể tưởng tượng được? Chúng ta lại bắt đầu tưởng tượng....Thật ra, chúng ta không thể làm được, khi chúng ta tưởng tượng ra một điều gì đó thì nó không bao giờ là điều mà chúng ta muốn tìm. Vậy, sự thật sẽ không đến với chúng ta bằng phương cách đó. Chúng ta không thể dùng tay để nắm chặt một cơn gió, chúng ta không thể thông hiểu sự thật bằng việc trông đợi vào những từ ngữ, tốt hơn hết chúng ta không nên lao vào cuộc chiến đó, chúng ta chỉ làm cho mọi chuyện càng trở nên rối rắm thêm. Thay vì thế, chúng ta có thể tự mình tìm ra câu trả lời cho câu hỏi ấy. Tại sao chúng ta không tự khám phá ra sự thật là gì? Nói đúng hơn là, tại sao chúng ta nghĩ rằng mình không thể khám phá ra sự thật là gì?

              Sự thật là những gì luôn rõ ràng và sáng tỏ, dù đó có là điều mơ hồ đi chăng nữa, sự mơ hồ đó cũng hết sức rõ ràng (chúng ta có cảm nhận rất rõ rằng chúng ta có rất ít manh mối về nó). Nếu chúng ta thành thật với bản thân rằng chúng ta vẫn chưa biết sự thật là gì thì đó chính là những gì mà chúng ta muốn biết. Đó chính là sự thật mà chúng ta đang tìm, chúng ta có thể nhìn thấy sự thật rằng chúng ta không biết sự thật là gì. Sự thật chỉ có vậy.

              Nếu chúng ta đang đi, sự thật là chúng ta đang đi. Khi chúng ta đang đi và suy nghĩ về một điều gì đó, sự thật đúng là chúng ta đang đi và suy nghĩ về một điều gì đó. Khi chúng ta không hài lòng với những giải thích của chúng ta về sự thật, sự thật vẫn như thế. Không cần phải có một phát biểu nào đó mô tả sự thật, đó chỉ là những từ ngữ, và sự thật thì không phải là những từ ngữ. Cuối cùng thì, khi chúng ta mang sự chú ý của mình về hiện tại, sự thật liền xuất hiện, một cách hết sức chân thực. Chúng ta đã biết về sự thật, giờ thì hãy thưởng thức vẻ đẹp của nó.

(Tổng hợp từ một số tác phẩm của J. Krishnamurti, Steve Hagen và Osho)

Comments

Popular Posts